Quà tặng trong phạm vi bài viết này là một thứ gì đó được trao cho một người một cách tự nguyện và không có tính chất trao đổi. Quà tặng thường được dùng để làm cho người nhận được nó hạnh phúc, hoặc thể hiện sự trân trọng, kính trọng hoặc biết ơn của người tặng quà đối với người nhận.
Nghĩ sâu xa một chút, quà tặng luôn tạo niềm vui cho cả hai bên, nhiều nhất chính là ở người cho. Khi bạn tặng ai đó một món quà, có thể bạn không nhớ, nhưng người nhận sẽ luôn nhớ về bạn mỗi khi nhìn thấy món quà kỷ niệm ấy.
Trong một lá thư viết tay ba gửi cho tôi hơn 40 năm trước, khi tôi đi học xa, có một câu tôi nhớ mãi: “Hôm qua, H. ghé nhà, nó tặng con một cái kẹp tóc đẹp lắm!. Cái kẹp tóc chờ con hè về”. Câu nói của ba thật bình thường và tôi chắc khi đọc nó ở thời điểm trong quá khứ không thấy xúc động lắm; nhưng bây giờ có lẽ khác, khi ba đã là người thiên cổ và H. - chị họ tôi hiện sống ở nước ngoài, lâu lắm rồi tôi không gặp lại. Tôi chắc chắn chị sẽ không còn nhớ món quà ngày bé thơ ấy, và ngay chính tôi cũng không còn hình dung được cái kẹp tóc có hình thù ra sao, nhưng lá thư của ba gợi tôi nhớ về nhiều người trong quá khứ.
Bạn tặng tôi một cây đàn ghi-ta. Có thể bạn không còn nhớ, nhưng tôi không bao giờ quên vì cây đàn hiện hữu trước mặt mỗi khi tôi nhìn thấy nó, hay tôi mang nó ra đàn hát. Thậm chí, đôi lúc tôi còn nghĩ, mình sẽ hát những bài bạn thích, dù tôi biết bạn không bao giờ biết hay quan tâm đến điều đó.
Hạnh phúc của người được tặng quà còn là việc kể với ai khác về món quà. Ta có thể chấp nhận việc họ khoe trong sự hãnh diện vì có người quan tâm tặng quà. Nhưng theo ý tôi, chính người cho mới nhận được nhiều hơn, có thể họ còn nhận được sự cảm mến từ người khác nữa. Ví dụ như, bạn mặc cái áo, có thể bạn không nhớ nó là quà của ai đó tặng bạn, nhưng người bạn lại nhớ điều này: “Phải cái áo hồi ấy T. tặng cho bạn không?”. Nhiêu đó thôi, bạn đã cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều lần. Người tặng quà cho bạn có thể đã quên, nhưng người ấy hiện hữu trong bạn và cả bạn của bạn nữa.
Một người bạn khác của tôi có thói quen mỗi cuối năm lại mua món gì đó có giá trị gọi là quà tặng cho mình. Anh cho rằng, mình đã làm hết sức vì người thân yêu rồi, một món quà tự thưởng sau một năm làm việc còn tạo cảm hứng cho năm mới, mình sẽ làm tốt hơn, có điều kiện mua quà nhiều hơn cho người khác. Món quà bạn tự tặng có thể là một cái máy hình xịn, thay điện thoại mới, thậm chí mua một chiếc máy bay mô hình về chơi. Bạn nói: “Đam mê chỉ một thời, cảm xúc sẽ thay đổi theo thời gian, vài năm nữa thôi, cảm xúc sẽ không còn”.
Ai đó từng nói: “Sống là cho đi”. Nghiệm về điều này để thấy rằng, bất cứ ai cũng có thể có điều kiện cho đi và hạnh phúc khi làm được việc cho đi. Người cho đi có cái hạnh phúc của sự cho đi. Họ thấy vui vì làm điều cho đi. Nhìn lại, trong thời gian dịch Covid-19 bùng phát, bao tấm lòng sẻ chia từng ký gạo, bó rau, gói mì... Người được tặng vui một, người cho đi vui nhiều hơn. Tôi nghĩ vậy!.
Bạn ra chợ mua bó rau, bạn thấy bà cụ đã cao tuổi lắm rồi, bạn không nỡ trả giá mà còn cho thêm. Bạn nhận lấy lời cảm ơn của bà cụ kèm theo ánh mắt vui mừng. Có thể số tiền bạn cho thêm không nhiều, nhưng với bà cụ, niềm vui lớn hơn vì đó còn là tấm lòng của bạn đối với bà. Một điều nhỏ thôi, nhưng tạo nên niềm vui sống cho người khác là có thật!.
Vậy đó, đôi khi làm công việc cho đi là lúc ta nhận lại được rất nhiều!.
KIM DUY