Chưa bao giờ tôi mang tâm trạng hỗn độn cảm xúc khi về Nha Trang như lần này. Đúng một năm rời xa Nha Trang, từ Tết này sang Tết kia nên tôi có tâm lý đi lâu quá. Bình thường, vào Sài Gòn với con cái, hai tháng là tôi về nhà. Vì dịch, hai lần tôi phải bỏ vé máy bay. Một lần trước Tết năm ngoái, rồi định về vào dịp tháng Tư, cuối cùng phải hủy vé vì đợt bùng dịch căng thẳng.
Thêm nỗi lo lắng nữa là số ca nhiễm ở Khánh Hòa giờ đây thuộc hàng cao trong cả nước.
Tôi nhớ lại, trong phim “Unbroken”, dịch ra tiếng Việt là “Không khuất phục”, một bộ phim điện ảnh chiến tranh năm 2014 của Mỹ do Angelina Jolie làm đạo diễn, nội dung xoay quanh cuộc đời của vận động viên Olympic người Mỹ Louis “Louie” Zamperini. Anh sống sót trên một chiếc bè lênh đênh giữa đại dương trong 47 ngày sau khi máy bay ném bom của anh rơi xuống biển trong Thế chiến II. Sau đó, anh được quân đội Nhật cứu thoát và họ chuyển anh đến một loạt trại tập trung tù binh chiến tranh. Hơn 2 năm trong nhà tù của kẻ thù, sống - chết không có ranh giới. Kết thúc chiến tranh, anh trở về. Bước xuống máy bay, việc anh làm đầu tiên là quỳ xuống hôn đất mẹ.
Cái cảm xúc vui, buồn, bâng khuâng, lo lắng trộn lẫn bắt đầu khi tôi bấm chuyển trả tiền vé máy bay trên Traveloka. Tiếp đó là xếp hành lý, gửi cái vali nặng trịch về Nha Trang trước, nhờ chồng nhận giúp.
Càng nôn nao hơn khi mỗi ngày nhận cả chục tin nhắn của các nhà xe đưa đón khách ở sân bay Cam Ranh, và chốc chốc Traveloka lại gửi giới thiệu khách sạn, các chương trình vui chơi ở Nha Trang. Nó làm cho tâm trạng ngày về càng thêm chộn rộn.
Tôi ra sân bay sớm hơn mọi lần. Tạm biệt Sài Gòn nắng và nóng. Trưa phương Nam tháng Chạp, nắng rực tươi, đường phố đông người và xe càng thêm nóng bức, khó ai nghĩ trời sắp vào xuân. Tôi nói thầm câu chào tạm biệt những con đường mà vòng bánh xe đạp của mình đã đi qua vào những sớm mai trong trẻo. Một chút vấn vương, một chút bâng khuâng. Sài Gòn chưa xa đã nhớ là có thật.
Lác đác màu hoa đào giả hồng xác pháo trên những con phố như nhắc nhở mọi người rằng xuân đã về, hãy nhanh lên, thời gian không chờ đợi ai. Hàng mai trên đường Hàm Nghi vẫn còn xanh um lá già đang đợi những bàn tay lặt lá, bật xuân. Phố rồi sẽ thắm hoa vàng. Ít ngày nữa thôi, những con đường sẽ bừng lên sắc màu. Sài Gòn hồi sinh để đón một cái Tết sau những ngày nhọc nhằn, thương khó.
Nhà ga hành khách đông đến không ngờ, chen chúc. Đứng trong dòng người san sát chờ vào kiểm tra an ninh, tự nhiên tôi bỗng thấy nghèn nghẹn muốn khóc, rồi nước mắt không kìm được. Hơn hai mươi ngàn người ở Sài Gòn đã không còn diễm phúc này. Họ nằm xuống trong giai đoạn Sài Gòn căng thẳng nhất, sợ hãi nhất, lo lắng nhất.
Tạm biệt Sài Gòn với một năm nhiều mất mát về con người. Dù muốn hay không, cuộc sống là bước đi tiếp về phía trước. Những ngày buồn, căng thẳng, lo lắng, sợ hãi đã qua rồi, và mỗi người, ai cũng phải quên để sống.
“Take Me Home, Country Roads” - những con đường quê hương hãy đưa tôi về nhà, hãy đưa tôi về nhà hỡi những con đường quê hương, lời bài hát của John Denver như vẳng bên tai. Chỉ một giờ bay thôi là tôi sẽ về nhà, sẽ thấy biển - điều mà tôi đã mong chờ nhiều tháng rồi.
Xuân đang đến gần lắm!
KIM DUY